Về đi anh...nơi đây em vẫn đợi
Phan_20
-“Vịt ơi sao vịt giận…”
-“Tôi nằm cách cô có chưa đầy một gang tay, sao không mở miệng?”
-“Em thích nhắn tin”
-“Cô lãng phí tiền bạc quá…”
-“Sợ gì chứ, ông xã tương lai của em giàu mà!”
-“Ông xã tương lai của cô là ai?”
-“Là người đang nằm quay lưng giận như trẻ con đó!”
-“Tối nay cô toi rồi!”
-“$$”
…..
-“Ox ơi ox tuyệt lắm, em sướng điên mất…”
-“Thank you bx, nhưng ox thích bx nói bằng miệng cơ, quay ra đây nói cho ox nghe đi…”
-“Ngại chết, đồ được voi đòi tiên”
-“Được, vậy giờ ox sẽ ngay lập tức làm cho bx sướng tới mức phải tự nói ra…”
-“Ặc ặc… ”
…
….
Không hiểu sao càng đọc anh lại càng thấy đau đầu dữ dội, những hình ảnh mơ hồ cứ chập chờn hiện về…
CHAP 57: NGƯỜI VÔ Ý, NGƯỜI CỐ TÌNH
Cố gắng, cố gắng nghĩ ra cái gì đó, mà thật khó khăn, rốt cuộc, Tú cất chiếc điện thoại vào túi, rửa mặt mũi cho tỉnh táo.
Anh quay lại, sờ lên trán nàng, đỡ đỡ nhưng vẫn còn sốt.
Anh lại tự thắc mắc, anh còn cảm thấy đau lòng như này, vậy đứa em đó, hắn thấy ra sao khi phải bỏ lại người vợ yêu dấu của nó như thế?
Vì sao hắn đột ngồi rời đi? Hắn vẫn còn trẻ mà.
Cuộc đời quả không hoàn hảo, cho nên thứ gì hoàn hảo quá thường sẽ tan biến rất nhanh, cũng như tình yêu của họ vậy.
Nắm lấy tay nàng, anh biết là không đúng, nhưng anh muốn làm thế.
Từ từ thơm lên từng ngón tay, hương vị này rất quen, lẽ nào…trước kia anh từng gặp nàng, từng làm như thế…
Tim anh như lạc một nhịp, cẩn thận kéo chiếc chăn mỏng, nhẹ nhàng chui vào, vụng trộm ôm lấy nàng, hít lại mùi thơm trên cổ nàng, Tuyết Nhi sẽ căm hận anh, Việt trên kia cũng không tha cho anh, nhưng anh vẫn muốn liều mình…vì cái cảm giác này, không khác một liều thuốc mê khiến anh thèm thuồng.
Vuốt ve khuôn mặt bé xinh, miên man trên những sợi tóc, lòng anh nôn nao tới khó tả…cả vũ trụ như dừng lại ở giây phút đó.
Điện thoại kêu khiến Tú hoàng hồn.
-“Tú, tôi đang ở dưới nhà cậu, cho tôi vào một chút được không?”
-“Được, dì đợi con năm phút!”
…
Mẹ Tuyết Nhi cầm chén trà nghi ngút, phong cách thưởng thức quả không giống những người phụ nữ tầm thường.
-“Tôi nói thẳng nhé, tôi và mẹ cậu là tình cảm đặc biệt, từ khi mẹ cậu mất, tôi luôn chăm sóc yêu thương cậu không khác gì con đẻ.”
-“Con biết”
Tú nói lịch sự, anh nghe trợ lý kể chuyện thì đúng là có việc như thế.
-“Tôi giờ chưa từng nhờ cậu làm gì, nay mở miệng, nhờ cậu nếu nể mặt người dì này thì cắt đứt với Tuyết Nhi đi!”
-“Con…con…”
-“Sao, đừng có nói yêu nó nên không chia tay được nhé? Vậy cái thứ trên phòng ngủ của cậu là gì? ”
-“Dì cho người theo dõi con? ”
-“Chỉ là tình cờ thôi, cậu có dám nói không có tình cảm gì với đứa đó không? ”
Tú muốn mở miệng, nói nàng chỉ là em dâu…nhưng lại cảm giác rất ngượng miệng…Dì đã nhanh chóng phủ đầu:
-“Vậy đi, làm như lời tôi nói!”
Đợi khi dì về, anh ngồi rất lâu, suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng, không muốn lừa dối Tuyết Nhi, cũng không muốn lừa dối chính mình, anh nhắn tin cho Nhi.
Sự thật, anh không hề mong mỏi có thể có gì đó với người em dâu của mình, chỉ là…muốn lương tâm được giải thoát, muốn sống thật với cảm xúc của mình!
Sực nhớ ra gì đó, Tú trở lại phòng, một giọng nói ngọt ngào trầm ấm, tiếc là không phải dành cho anh:
CHAP 57: NGƯỜI VÔ Ý, NGƯỜI CỐ TÌNH (2)
-“Việt…lại đây với em, em cứ ngỡ mình mơ…”
Nàng vươn cánh tay không phải truyền dịch vẫy anh, đôi mắt khẩn thiết, khuôn mặt mong chờ khiến anh không tài nào phủ nhận nổi, chậm rãi tới bên giường.
Nước mắt lã chã, nàng yếu ớt nói:
-“Lại gần đây được không?”
Anh khẽ cúi đầu, sát mặt nàng.
Cánh tay nàng miên man khuôn mặt, từng nét, hàng lông mày rậm này, khuôn mặt này, mùi hương này…nàng nhớ biết bao, anh, anh rốt cuộc đã trở lại.
-“Vợ muốn hôn chồng…”
Câu nói ma mị khiến Tú đứng người, giả danh một người, lừa dối một người, còn gì đồi bại hơn? Nhưng cái sự quyến rũ chết người khiến anh tiến ngày một xa…
Một tay nắm chặt tay nàng, tay kia dịu dàng áp lên má.
Môi anh chạm môi nàng, nhẹ nhàng gặm nhấm từng chút một, cẩn thận, tinh tế…một cảm giác vụng trộm tội lỗi xen lẫn cái mê hoặc diệu kì…
Đó là nụ hôn dài nhất trong đời anh – và cả nàng.
-“Đừng khóc nữa…”
Bàn tay anh lau đi những giọt nước, giọng rất ấm…Nàng ngoan ngoãn:
-“Được, vợ không khóc, vợ hạnh phúc quá…”
Nàng bất giác ngó quanh…
-“Sao mình ở đây anh? Sao không về nhà? ”
Rồi lại nhớ ra gì đó…
-“Hôm qua, em đi lấy tiền công…sau đó em nhớ em gặp anh, không biết là mơ hay thật nữa, em say quá…rốt cuộc là sao? Sao anh đi lâu vậy? Mọi chuyện là như nào vậy anh?”
-“Ăn đã ”
-“Anh đói à?”
-“Không, em phải ăn, em đang ốm, chuyện khác tính sau…Có nghe lời anh không?”
-“Vâng, anh nói gì em cũng nghe hết, nhưng anh đừng đi nữa nhé!”
-“Được, anh không đi đâu cả, em ăn gì?”
-“Em ăn cháo, em thèm ăn cháo Vịt nấu…”
Tú sững người, hắn chưa từng nấu ăn, và nghe mọi người kể lại hắn cũng không biết nấu ăn, nhưng sợ lộ tẩy, hắn đành ậm ừ.
-“Anh đừng đi mất nhé! Vịt đừng bỏ Ngan lại nữa nhé!”
Nàng cẩn thận gọi với, anh cố quay lại cười cười an ủi, ra khỏi phòng, mắt mũi đỏ hoe, nếu nàng biết sự thật, sẽ khủng khiếp như nào???
Tha tội cho anh, anh chỉ muốn như vậy cho tới khi nàng khỏe hắn thôi.
Lên google tra, sau đó gọi người đem đồ đến.
Anh xay thịt bò, cẩn thận xào lên, sau đó ninh xương lấy nước ngọt rồi cho gạo vào nấu…
Tới lúc rắc hành, được bát cháo thơm phức Tú mới giật mình, rốt cuộc thì anh đâu có làm như trên google dậy, rốt cuộc trước kia anh đã từng nấu cháo rồi ư?
CHAP 57: NGƯỜI VÔ Ý, NGƯỜI CỐ TÌNH (3)
-“Dậy ăn đi em…”
Anh đỡ nàng dậy, đặt chiếc gối sau lưng, trìu mến đút nàng từng thìa…
Nàng ăn rất ngoan, chốc chốc lại nhìn anh.
-“Đúng là cháo chồng nấu, mùi vị không lẫn vào đâu được…”
Ừ, có lẽ anh với em trai mình cùng có năng khiếu nấu ăn như nhau chăng? Một hình ảnh rất quen thuộc hiện lên, anh đã từng đút cháo cho ai đó, chắc chắn là thế, chỉ có điều, không thể nhớ mặt người ấy…
Tú hơi nhăn mặt, những lần cố nhớ lại khiến anh đau đầu vô cùng.
-“Chồng sao vậy?”
-“Anh hơi đau đầu, không sao đâu…”
Nàng kéo anh lại gần, khẽ nhướn cổ, giọng nói lanh lẹ:
-“Để đó vợ chữa cho…”
Đoạn, nàng hơi nhướn người, thơm lên trán anh, rất nhiều… từng chỗ đều rất trìu mến…
-“Hết đau chưa chồng?”
Anh tưởng như tim mình tan chảy ngay giây phút đó…Đúng là hết đau thật, ‘em cứ như vậy anh biết làm sao đây?’
-“Hết đau…”
Anh véo nhẹ má nàng âu yếm.
-“Hì hì…Việt ơi em phải truyền tới khi nào?”
-“Tới lúc khỏi ốm thôi, chịu khó nhé…”
-“Vâng…”
Nàng ăn hết hai bát cháo một cách ngon lành, sau đó nũng nịu.
-“Việt ơi, em ăn no rồi, anh thưởng em đi…”
-“Thưởng gì cô bé?”
-“Cắn em, cắn em đau vào, em sợ em đang mơ mất…”
Tú nhìn nàng, trên đời có thể có người đáng yêu hơn không? Tên Việt đó, thật có phúc …
…..
Nhận được tin nhắn của Tú, Tuyết Nhi chạy thẳng tới công ty. Được tin anh không đi làm, lại vội vàng về nhà. Cũng may mật khẩu vào cổng nhà anh chưa đổi.
Bước qua từng bậc cầu thang, cô run lắm, cô biết, anh nhắn tin chia tay cũng vì má thôi, cô nên giải thích, nên thuyết phục với anh như nào đây?
Vậy mà, trước cửa phòng, cái mà cô được chứng kiến lại là cảnh anh đang cầm tay một người con gái khác, hôn từng chút, từng chút… ánh mắt trìu mến chan chứa yêu thương.
Cả người cô bàng hoàng, sốc tới mức cứ đứng chết sững ở đó…
Mất một lúc, cô mới bật lên từng câu đay nghiến:
-“HOÀNG TÚ, TÊN KHỐN NẠN nhà anh!!!”
Căn phòng bị phá đi sự tĩnh lặng, Nhi vội vã chạy đi trong đau đớn.
Lan nghe vậy cũng thất kinh…
-“Anh…”
Cả người nàng run rẩy, trong đầu không nghĩ được nhiều, chỉ biết nàng cần phải thoát khỏi đây, càng sớm càng tốt.
-“Nghe anh giải thích…”
-“Tránh ra, CÚT”
Nàng vùng vẫy khỏi anh, cũng không để ý kim truyền đâm qua đâm lại, máu đỏ chảy từng giọt, cả bình truyền cũng vỡ tan.
CHAP 58: TRUNG THU
-“Anh xin lỗi, nghe anh đi…”
Nàng căm hận hắn, cũng căm hận con người mình, sao nàng có thể không nhận ra đâu là chồng mình, đâu không phải chồng mình???
-“Trêu đùa tôi, vui lắm hả?”
-“Xin em, bình tĩnh lại đã, em còn sốt đó…”
Nước mắt rơi, biết không thể giằng co với anh ta, nàng cố với một mảnh vỡ của chiếc bình, bất cần:
-“Một là anh tránh ra, hai là tôi sẽ chết ngay tại đây!”
Cả người toát mồ hôi, thấy tay nàng đỏ rực, anh sợ hãi:
-“Đừng, đừng làm liều…được, anh tránh…”
Lấy hết sức, nàng lê ra khỏi phòng, ra khỏi dinh thự đó, từng bước, từng bước nặng nhọc…
Anh thở dài, đau xót mà không dám theo.
Cũng may nàng để quên cái túi, anh nhân đó gọi cho người thân đón nàng.
….
Hôm sau,
Vừa ra khỏi ngõ, nàng đã chạm mặt với anh ta.
Quay đầu, định rẽ hướng khác.
-“Tôi muốn nói chuyện một lúc”
-“Tôi không có gì để nói cả!”
-“Hôm qua là tôi sai, tôi xin lỗi, cũng không có gì biện minh cả, chỉ là đem túi trả cho cô”
-“Cám ơn, hôm qua cũng là tôi ngu muội, lỗi một phần cũng do tôi, chào anh…”
-“Tay cô khỏi đau chưa?”
Tú khẽ liếc, máu đã tụ lại thành vết, cũng chẳng thèm băng bó, người này, đúng là thiếu ý thức sinh tồn.
-“Khỏi rồi, hi vọng từ giờ về sau chúng ta không gặp lại”
Anh định đi, nhưng không đành lòng:
-“Em trai sẽ rất đau lòng nếu thấy cô như vậy…”
-“Đau lòng hay không là chuyện của chồng tôi!”
Đoạn, nàng bước vội, không để anh nói thêm.
….
Hôm nay quả là một ngày rắc rối, khi tới tiệm bánh, Lân đã đứng đợi từ lúc nào, thực…cầu xin, cầu xin tất cả mọi người, cầu xin ông trời, nàng giờ chỉ muốn được sống một cách bình lặng.
-“Lan, anh xin lỗi vì chuyện tối qua!”
-“Không sao, em quên rồi…”
-“Chúng ta vẫn làm bạn tốt nhé!”
Lan hơi ngước mắt, thở dài.
-“Anh sẽ không bao giờ làm thế, anh hứa”
-“Được rồi”
-“Mai anh ra Bắc rồi, có thể làm nhân viên bán hàng cho em lần cuối được không? Hôm nay trung thu chắc mọi người mua bánh đông lắm, không có người phụ chắc vất”
Nàng cũng giật mình, đã Trung Thu rồi ư? Nhanh thật đấy!
CHAP 58: TRUNG THU (2)
Trung thu với tiệm bánh ngọt thì liên quan gì? Nhưng nhìn ánh mắt anh khẩn nài, thời gian qua cũng rất tốt với nàng, lại không nỡ từ chối.
Không ngờ lời Lân nói lại linh nghiệm, cửa hàng hôm đó rất đông khách.
Xẩm tối, hai người đã mệt nhoài…Lân nói anh biết có một công viên hôm nay tổ chức thả đèn trời, hỏi nàng có muốn đi?
Thả đèn trời, viết giấy nhắn, đó là cách người ta thường làm để gửi lời tới người đã đi xa, Lan nhận lời ngay, nàng có rất nhiều điều muốn nói với Việt.
Họ tới địa điểm thả đèn, người tới đã chật ních.
-“Chào anh chị, em là nghiên cứu sinh, đang làm đề tài nghiên cứu về cấu trúc tóc của con người, cần càng nhiều mẫu thử càng tốt, anh chị cho em xin vài sợi tóc được không ạ?”
Lan và Lân nhìn nhau, chưa bao giờ nghe thấy đề tài lạ thế, nhưng cũng chỉ là mấy sợi tóc, không chần chừ đưa cho cô bé.
…………
-“Tú”
-“Nhi!”
-“Em đã đợi điện của anh, cũng đã đợi anh tới dỗ dành em…”
-“Anh xin lỗi, anh là thằng khốn nạn, em coi như anh không có được không?”
Nhi sững lại, nếu là Tú trước kia, anh muốn chơi bao nhiêu đàn bà thì chơi, có cần giải thích với cô thế này không?
Có phải Tú bây giờ đã khác, nên cô tự cho mình cái quyền dỗi hờn chăng?
-“Là do má phải không? Anh đừng giấu, anh cố tình dắt cô ta về nhà làm cớ chia tay đúng không?”
-“Không phải, chuyện này không liên quan tới dì, là do anh, anh sai…”
-“Anh thực sự có tình cảm với cô ta? Anh muốn ở bên cô ta?”
Tú trầm lặng, cái gọi là tình cảm thì đúng, nhưng cái gọi là ở bên thì anh không đủ can đảm…
-“Đi thôi anh…”
-“Đi đâu?”
-“ Tầm này mọi năm mình đều đi thả đèn trời gửi lời hỏi thăm má anh mà?”
-“Mẹ anh?”
-“Em quên mất, anh không còn nhớ nữa rồi…”
Mặt Nhi xịu xuống, nỗi buồn thấy rõ, anh quý cô, quý như những người thân trong gia đình, hôm nay, anh có thể trả vờ yêu cô, ngày mai, ngày kia cũng có thể, nhưng anh sợ, cả đời rồi sẽ có lúc lộ…chi bằng để cô ở bên người thực lòng trân trọng cô.
-“Đi với em đi, nốt lần này thôi, rồi em sẽ không bao giờ phiền anh nữa, cũng phải báo cho má anh chúng ta chia tay rồi chứ?”
Tú hơi nheo mắt, rốt cuộc cũng đưa Tuyết Nhi đi.
Nhìn thấy bóng người ấy, anh còn tưởng mình nghĩ nhiều mà ảo ảnh, đâu ngờ rằng đó chính xác là nàng, đang chọn đèn cùng con trai của chủ tịch Bảo Minh?
Nàng không muốn gặp anh, nhưng đi chơi với hắn thì lại vui thích tới thế?
Ý nghĩ khiến Tú bất giác khó chịu.
Tuyết Nhi nở nụ cười nhẹ, càng tin anh chỉ dụng cô ta để thuận theo ý má.
Trong bao chiếc đèn thả lên ngày hôm đó…
Chiếc màu tím viết…’Em có nhiều chuyện muốn nói với anh lắm, đón em đi cùng với…em đợi anh!!!’
Chiếc màu vàng viết…’Anh trên đó cố gắng hạnh phúc, phù hộ cho cô ấy, yên tâm mà giao cô ấy cho tôi!’
Chiếc màu trắng viết…’Chú em, tội nghiệp…nhìn thấy vợ chú và thằng đó chứ? Cần anh giúp gì cứ báo mộng!’
Trong tình yêu, đôi khi người ta trẻ con tới dài khờ…
…..
Ba ngày sau, trong một quán bar nhỏ của New York
-“Okie, được rồi, tôi sẽ chuyển tiền…”
Trâm Anh thở phào nhẹ nhõm, cô cứ nghĩ nó sẽ chết trôi trong cái trại tâm thần đó, vậy mà mạng con này, thật lớn.
Mấy ngày nay nghe anh gặp lại nó, thật lo lắng mà…
Cũng may, cô cho thám thử điều tra, và càng may hơn nữa, ít ra nó không phải con ruột của ba mẹ.
Vậy con ruột của ba mẹ là ai?
Kệ đi, bao nhiêu năm, ba mẹ quyền thế vậy, còn chẳng tìm được, cô cứ thoải mái mà ăn chơi thôi, tới lúc đó mới phải lo…
CHAP 59: TẠI SAO?
Mấy ngày nay, tiệm bánh Ngan Vịt luôn có một vị khách không được hoan nghênh.
Anh ta thường tới từ lúc 6 giờ chiều, gọi hai chiếc bánh Vịt, một cốc trà nóng, ngồi tới khi cửa hàng đóng cửa.
Lúc đầu, Nghi Lan ức chế phát điên…khổ nỗi, anh ta không hề làm phiền cô, chỉ ngồi đó, mắt dán vào máy tính làm việc, không có cớ gì để đuổi cả?
Cũng không thể đuổi trước mặt khách khứa.
Tú cũng không hiểu mình đang làm gì?
Mỗi ngày anh giải quyết việc xong anh đều tới đây, anh ham mê bánh ngọt tới vậy ư?
Cô chủ quán kia, là em dâu anh…cô ta không muốn gặp anh nữa, vậy mà da mặt anh vẫn dày như vậy.
Tiệm bánh không to, nhưng mình chỉ có mình nàng xoay sở, cũng có thể gọi là tháo vát.
Nàng vẫn phục vụ anh như bao vị khách khác, tự nhiên anh lại muốn nàng tới, đuổi anh đi hay thái độ gì đó, ít ra lúc đó anh có thể biết trong mắt nàng, anh cũng có chút khác.
Nhìn những vị khách dễ tính, khen nàng làm bánh ngon, anh vui lây.
Nhìn những vị khách cau có, mặc cả, anh chỉ muốn xông ra đạp cho một trận.
-“Em yêu, ăn gì cứ thoải mái gọi…”
-“Thật á?….Chị ơi cho tôi cái này…cái này…”
Đôi tình nhân trẻ bước vào tiệm, ríu rít như chim non.
-“Anh, chúc mừng anh đã trúng tuyển vào làm việc ở Golden Face”
-“Còn thực tập một tháng nữa”
Chàng trai khiêm tốn.
-“Ôi dào, thế coi như chắc chắn được rồi, thực tập hay không cũng chỉ là hình thức thôi, nghe nói lương ở đó tốt lắm đúng không?”
-“Ừ, khởi điểm mà đã là 20 triệu…”
-“Thích quá! Bao giờ bắt đầu?”
-“Từ tuần sau…”
-“Đồ của anh chị đây ạ, chúc anh chị ngon miệng!”
Đàn ông, thấy gái đẹp, liếc qua một cái là chuyện đương nhiên. Tiếc là hành động nhìn trộm cô chủ tiệm bánh của chàng trai khiến cô gái vô cùng bực mình.
Ánh mắt tóe lửa, cô ta gọi chủ quán:
-“Bánh ở đây kiểu gì thế, nhạt thếch lên được”
-“Dạ, chị thông cảm, bánh là làm theo khẩu vị chung, có thể không làm hài lòng một số khách…”
-“Ý cô nói là tôi không biết thưởng thức?”
-“Không phải, chị có muốn đổi cái khác không?”
-“Khỏi, cho tôi trà nóng, phải thật nóng vào, tôi thích uống nóng”
-“Chị đợi chút…”
Người đàn ông cách đó vài bàn đã bắt đầu nóng mặt.
Hãm tách trà, nàng cẩn thận bưng ra cho khách.
-“Rót cho chúng tôi.”
CHAP 59: TẠI SAO? (2)
-“Dạ”
-“Nhanh lên”
Thấy người yêu thi thoảng nhìn ả, lòng ghen tức nổi dậy, cô gái không thể chịu được, chân dưới bàn đá một phát, nàng bị bất ngờ, không kịp giữ thăng bằng, người ngã vào chiếc bàn phía trước, nước trà nóng khiến tay đỏ rực.
-“Á, cái cô này, có rót chén trà cũng không xong, cô xem, cô hất cả bánh ngọt vào người tôi này, có biết bộ váy này rất đắt không?”
Nếu là Nghi Lan của trước kia, chắc chắn người trước mặt ăn một cái tát. Nhưng Nghi Lan của bây giờ, sức sống, sức chiến đấu cũng chẳng còn, chỉ thờ ơ:
-“Bao nhiêu tiền, tôi đền”
-“Đền mà được à, anh, làm chủ cho em, để người ta đối xử với người yêu anh thế à?”
Chàng trai cũng ra oai, vội vàng bảo vệ người yêu:
-“Ít ra cô cũng phải xin lỗi chứ”
-“Anh chị không ăn có thể về, đừng gây chuyện vô lí, lúc ấy hối không kịp đâu”
Quay người đi, lại bị tên đó giữ lại:
-“Làm sai lại không xin lỗi, mày cũng chỉ là con bán hàng chứ gì? Có gì mà to tát”
-“Tôi cho anh cơ hội cuối cùng, đừng động vào tôi!”
-“Tao cứ động đấy, mày có tin hôm nay tao đập tan chỗ này không? Ranh con…”
-“Đúng, anh, cho nó một bài học”. Cô gái thích thú.
Nàng cười khẩy.
Trong khi người đàn ông góc kia đã rất chi là mất bình tĩnh, nếu không vì đây là tiệm bánh, là nơi khách khứa ra vào thì anh đã ném thẳng cái bàn này vào mặt hắn.
-“Ra đây tôi bảo”
Tú từ tốn, tên đó vẫn kiêu căng:
-“Mày là ai, sao tao phải nghe mày”
Ánh mắt đầy phẫn uất, nhưng vẫn giữ được nụ cười trên môi, giọng nói trầm trầm:
-“Có gì từ từ nói, anh em với nhau, anh ra ngoài này em bảo tý…”
Hiếm khi có người nịnh nọt mình, mà lại là một gã cao lớn phong độ, mặc vest quý phái, hắn quả thật có tý phởn…quay lại chỉ thẳng nàng, cao giọng:
-“Tý tôi vào tính sổ với cô sau!”
Hai người đàn ông cùng nhau ra ngoài.
Hôm đó, ở cách tiệm bánh ngọt tầm chục mét, người ta chỉ nghe thấy những tiếng BỤP BỤP CHAT CHAT rất ghê rợn, một người xả giận, một người luôn cầu xin van lạy…
Chưa đầy chục phút, cả hai đã quay lại tiệm bánh; thấy người yêu mặt không ra mặt, mũi không ra mũi, vội vàng kéo mình ra khỏi tiệm, cô gái ấm ức:
-“Anh, không xử nhỏ đó à…”
-“Đi nhanh…biết điều thì đi nhanh…”
Xa xa tiếng nói hòa trộn tiếng xe cộ…
-“ Gã nói gì với anh?”
CHAP 59: TẠI SAO? (3)
-“Bé mồm, đi thôi…”
-“Rốt cuộc hắn là ai? Anh làm sao mà bị thương… ”
-“Nhỏ thôi bà nội, anh ta là chủ tịch Golden Face đó.”
-“HẢ?”
Cô gái hét lên lo sợ.
-“Vậy anh có mất việc ở đó không?”
-“Chỉ sợ sau này việc ở đâu cũng mất, thôi, bảo toàn được tính mạng đã là tốt rồi…”
-“Cái gì? …”
…..
-“Cảm ơn! Cái này miễn phí”
Nàng nói, rồi nhẹ nhàng đặt chiếc cheesecake vuông nhỏ lên bàn.
Nhìn bàn tay đỏ tấy, lòng anh xót, muốn lao đến mà xem xét, lại sợ, quan hệ của họ vừa mới được tý khởi sắc, Tú chỉ lặng lặng gửi một tin nhắn.
Một lát sau, một người đàn ông cao to vào tiệm.
-“Của anh đây ạ!”
Anh nói với hắn cái gì đó rồi cầm lọ thuốc bỏng, cẩn thận đưa Lan.
-“Không cần đâu…”
-“Cô không bôi thì tôi sẽ giúp…”
-“Không cần, tôi tự làm được”
Tránh phiền phức, nàng bóp tuýp thuốc, tùy ý xoa qua loa, lúc ngẩng đầu lên đã thấy Tú đang dọn dẹp đống ngổn ngang lúc nãy.
-“Để tôi làm là được rồi!”
Anh ta không nói gì, cương quyết tới bồn rửa nốt phần chén đĩa và dụng cụ.
Cũng lạ, ngoài những vị khách tới lúc trước, thì sau đó tiệm không có khách nữa.
Nàng ngồi bần thần cạnh cửa sổ, nhìn dòng xe cộ đi qua.
Hắn ngồi dán mặt vào laptop.
-“Chúng ta có thể làm bạn không?”
-“Tôi đã nói với anh rồi mà…”
-“Thực ra Việt không ghét tôi như cô nghĩ đâu, chúng tôi trước chơi rất thân, sau này vì hoàn cảnh nên mới vậy…”
Nàng nheo mắt, tỏ rõ sự nghi hoặc.
-“Hắn có hình xăm một con đại bàng, của tôi là có một con rồng, chúng tôi rủ nhau đi xăm đấy…”
Đúng là Việt có hình xăm đại bàng, tự nhiên nhắc tới anh, nước mắt nàng chảy.
-“Làm bạn được chứ?”
Nàng không trả lời. Như thế với Tú cũng tốt, còn hơn là từ chối.
‘Rõ ràng hắn không phải anh? Nhưng tại sao mùi hương, ánh mắt, cử chỉ vô thức, mọi thứ đều giống anh tới vậy?Việt à, nói cho em lý do đi? Mỗi lần em nhìn hắn, em đều nhớ tới anh…em biết anh ghét người đó, nhưng cứ gặp hắn, em lại thấy ấm lòng…thậm chí, lúc này đây, khi em nhắm mắt và cảm nhận, em còn tưởng trong phòng này là anh và em…tại sao, tại sao vậy anh???’
P/S: Mạng nhà tác giả đang lỗi nhé, ko trả lời được hết câu hỏi của các bạn, thông cảm nhé, tìm chỗ up được là ta đã cố gắng lắm rồi.
CHAP 60: CHUYỆN VỀ VIỆT
Những ngày sau vẫn vậy, có điều Nghi Lan không còn cảm thấy khó chịu về sự xuất hiện của Tú.
-“Chị Cả!”
-“Linh à, mọi người vẫn khỏe chứ?”
-“Khỏe chị ạ, mấy anh hôm nay bảo em lấy ít bánh về, hôm nay bọn em thuê nhiều đĩa phim hay lắm, rảnh tối chị qua đi…”
-“Ừ, tối chị qua…”
-“Được, để em bảo bọn nó chờ đây nhé…”
-“Được rồi, cô thích ăn gì cứ lấy đi, không đủ để chị nướng thêm nhé!”
-“Không cần đâu, còn bao nhiêu này, phải lấy nhiều nhiều để chị còn đóng cửa hàng sớm, hihi!”
…
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian